11 tháng 10, 2024
BÀI THAM KHẢO KỂ LẠI MỘT TRẢI NGHIỆM
𝑻𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒃𝒂𝒐 𝒍𝒂 𝒄𝒖̉𝒂 𝒃𝒂
Tình thương của ba cao như núi, tình thương của mẹ sâu như biển. Đất trời tuy rộng lớn nhưng chẳng thể nào sánh nổi với tình thương của ba mẹ dành cho con cái. Nhưng không giống mẹ, ba thường giấu kỹ tình thương của mình trong tim, ít biểu lộ ra ngoài. Vì vậy mà chúng ta hiếm khi hiểu hết được tình thương bao la của người.
Ba luôn dặn tôi không được chơi bóng trong nhà, vì sợ sẽ vô tình làm vỡ đồ đạc. Nhưng thứ bảy hôm ấy, trời mưa rả rích suốt ngày, tôi ở mãi trong nhà cảm thấy rất buồn chán, bèn đem bóng ra phòng khách chơi, trong lòng tự nhủ sẽ cẩn thận để tránh làm vỡ đồ đạc. Chẳng may, trong lúc mải chơi, tôi đá mạnh quả bóng vào tường, quả bóng bật ra, va vào khay trà, làm chiếc tách cũ kỹ ba thường dùng để uống trà rơi xuống đất, vỡ tan. Hình như lần trước ba có kể cho tôi nghe đây là chiếc tách uống trà do ông nội để lại. Đang ở trong phòng làm việc, nghe tiếng loảng xoảng, ba đi nhanh ra. Thấy những mảnh vỡ của chiếc tách cũ đang nằm trên đất, cạnh quả bóng, ba tức giận la tôi một trận. Chỉ là một chiếc tách cũ thôi mà, làm gì ba la tôi ghê vậy! Trong lúc tự ái, tôi thốt lên: “Chiếc tách đó cũ mèm rồi. Ba làm như nó là của báu không bằng!”. Lời tôi vừa dứt, mặt ba đanh lại giận dữ, rồi ba vớ lấy cây chổi lông gà, quất vào mông tôi một roi đau điếng. Tôi khựng người, rồi nước mắt ầng ậng trào ra. Chưa bao giờ ba đánh tôi, vậy mà hôm nay chỉ vì một chiếc tách cũ, ba nỡ… Vừa đau, vừa sợ, vừa tủi thân, tôi khóc váng lên. Đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng khóc của tôi, mẹ chạy ra. Thấy ba đang hầm hầm cầm cây chổi lông gà, mẹ giữ tay ba lại và nói: “Thôi anh, đừng đánh con, có chuyện gì từ từ nói cho con hiểu!”. Không những không biết ơn mẹ, tôi còn hét lên: “Mẹ tránh ra đi! Để ba đánh con cho hả giận! Hu hu hu hu…”. Nghe tôi hét, mẹ ngẩn người, rồi buồn bã đi vào bếp. Ba giận dữ vứt cây chổi lông gà lên ghế sa-lông, đi vào phòng làm việc và đóng cửa lại. Sau khi đứng bần thần một lúc ở phòng khách, tôi cũng bỏ vào phòng mình, leo lên giường, trùm kín chăn giả vờ ngủ, bỏ cả bữa cơm chiều. Rồi tôi ngủ thật lúc nào không hay.
Nửa khuya giật mình tỉnh dậy, cảm thấy khát nước, tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng, định vào bếp để lấy nước uống. Ngang qua phòng của ba mẹ, tôi vô tình nghe tiếng mẹ vọng ra: “Em biết cái tách uống trà đó là kỷ vật duy nhất của ba để lại nhưng con đã lỡ làm vỡ nó rồi, anh đừng buồn nữa!”. Rồi tôi nghe tiếng ba: “Đúng là chiếc tách của ba bị vỡ làm anh rất buồn. Nhưng anh còn buồn hơn. Anh đánh con nhưng anh đau lòng lắm. Con làm sai mà vẫn không chịu nhận lỗi, đã vậy còn hỗn hào với em”. Lời nói của ba khiến tôi nhận ra ba thương tôi biết nhường nào. Tất cả những gì ba làm cũng chỉ muốn tôi nên người mà thôi.
Tôi chạy vội vào phòng, ôm chầm lấy ba mẹ, nói lời xin lỗi và lời cảm ơn ba mẹ từ tận đáy lòng.
(𝑁𝑔𝑢𝑜̂̀𝑛: 𝐻𝑎̣𝑜 𝑁𝑔𝑜̣𝑐, 𝑇𝑟𝑢𝑛𝑔 𝑄𝑢𝑜̂́𝑐)

Để lại một bình luận

Related Posts

Cảm nhận bài thơ: Tre Việt Nam – Nguyễn Duy
🖋 BÀI VIẾT THAM KHẢO: CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ “TRE VIỆT NAM” CỦA NGUYỄN DUY   Trong lịch sử hàng ngàn năm dựng nước và…
Read More
Cảm nghĩ về bài ca dao: “Người ta đi cấy lấy công”
Ca dao – dân ca là tiếng nói tâm tình của người lao động. Bên cạnh những bài thể hiện đời sống tình cảm phong…
Read More
Cắt nghĩa bài ca dao “Mẹ già như chuối ba hương”
   Đã từ lâu, chúng ta vẫn thường nghe (và đọc) hai câu ca dao:“Mẹ già như chuối ba hươngNhư xôi nếp mật, như đường…
Read More