-
Đăng bởi: Phương Giang
- 0 Bình luận
- Truyền cảm hứng
BÀI VIẾT THAM KHẢO: CẢM NHẬN VỀ TÌNH MẪU TỬ TRONG BÀI THƠ “ÁO CŨ” CỦA LƯU QUANG VŨ
Trong cuộc đời mỗi con người, có những vật tưởng chừng bình dị nhưng lại lưu giữ biết bao ký ức thiêng liêng, gắn liền với những tình cảm sâu sắc nhất. Chiếc áo cũ – một vật dụng quen thuộc, sờn vai, phai màu theo năm tháng – không chỉ đơn thuần là một món đồ, mà còn là chứng nhân của bao kỷ niệm, bao vất vả nhọc nhằn của những người mẹ, người cha dành trọn tình yêu thương cho con cái. Nhà thơ Lưu Quang Vũ, với tâm hồn nhạy cảm và ngòi bút đầy xúc cảm, đã khắc họa hình ảnh chiếc áo cũ trong bài thơ cùng tên, biến nó thành biểu tượng của tình mẹ, của những tháng ngày gian khó nhưng tràn ngập yêu thương. Bài thơ không chỉ là lời hoài niệm về một thời đã qua mà còn gợi lên những rung động sâu lắng trong lòng người đọc.
Ngay từ nhan đề bài thơ Áo cũ, Lưu Quang Vũ đã khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc hoài niệm. Chiếc áo cũ không chỉ là một vật dụng đã qua sử dụng, mà còn là dấu tích của thời gian, của bao tháng ngày cơ cực:
“Áo cũ của tôi đâu mẹ ơi
Cái áo cũ sờn vai, mỏng mảnh”
Chiếc áo gắn liền với những năm tháng tuổi thơ của nhân vật trữ tình, với bao gian khó mà người mẹ tần tảo đã trải qua. Áo cũ không còn nguyên vẹn, nó đã sờn vai, mỏng mảnh theo thời gian, như chính những vất vả của mẹ, như bao hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành cho con. Qua hình ảnh ấy, ta thấy hiện lên bóng dáng của biết bao người mẹ Việt Nam, những người dù khổ cực đến đâu cũng dành cho con mình những gì tốt đẹp nhất.
Không chỉ là kỷ vật, chiếc áo cũ còn là cầu nối đưa người con về với tình yêu thương của mẹ:
“Sớm lạnh mẹ đắp cho con
Những khuya mẹ thức quạt tròn giấc mơ”
Từng câu thơ thấm đẫm hơi ấm của tình mẫu tử. Chiếc áo cũ không chỉ che chở người con trong những ngày đông lạnh giá, mà còn là biểu tượng của sự chăm sóc, chở che mà mẹ dành cho con từ những điều nhỏ bé nhất. Nó không chỉ đơn thuần là một tấm áo khoác lên người, mà là hơi ấm của mẹ, là sự bao bọc nâng niu, là những đêm khuya mẹ vẫn lo lắng, thao thức vì con.
Sự trở về của nhân vật trữ tình với chiếc áo cũ không chỉ là một cuộc tìm kiếm vật chất, mà còn là hành trình trở về với quá khứ, với những yêu thương:
“Lật tìm áo cũ nát nhàu
Lòng con lạnh cả một màu thời gian”
Câu thơ mang nỗi buồn sâu lắng. Chiếc áo cũ giờ đây đã không còn nguyên vẹn, cũng như những tháng ngày ấu thơ không thể nào quay lại. “Lòng con lạnh cả một màu thời gian” – thời gian trôi đi, mang theo bao kỷ niệm, nhưng tình yêu thương của mẹ thì mãi mãi không phai nhạt.
Bài thơ khép lại bằng một nỗi bâng khuâng day dứt, khi người con chợt nhận ra chiếc áo cũ không còn, cũng như mẹ không còn bên cạnh để chở che:
“Mẹ giờ gió núi mây ngàn
Áo xưa đâu nữa, muộn màng con ơi!”
Chiếc áo đã mất, cũng như mẹ đã đi xa, để lại trong lòng người con một nỗi tiếc nuối vô bờ. Giờ đây, dù có tìm kiếm thế nào, con cũng không thể nào chạm vào hơi ấm của mẹ ngày xưa. Câu thơ cuối cất lên như một tiếng lòng đầy xót xa, một lời nhắc nhở về sự vô thường của cuộc sống: những gì quý giá nhất, đôi khi chỉ khi mất đi, ta mới thực sự thấm thía.
Bài thơ Áo cũ của Lưu Quang Vũ không chỉ đơn thuần là một lời hoài niệm về một vật đã cũ, mà còn là khúc ca tri ân sâu sắc dành cho tình mẫu tử. Từ một hình ảnh giản dị, nhà thơ đã gợi lên cả một không gian ký ức tràn đầy yêu thương, để từ đó gửi đến người đọc một thông điệp sâu sắc: hãy trân trọng những gì ta đang có, đặc biệt là tình cảm gia đình, vì một khi thời gian trôi đi, có những điều dù ta khao khát đến mấy cũng không thể nào tìm lại được.
Nguồn: Bài viết thuộc team #TGE.
Nguồn ảnh: dansinh
_______________________________________________
THUỲ GIANG EDUCATION
Mọi thông tin vui lòng liên hệ:
Fanpage: Thùy Giang Education
Gmail: thuygiangeducation@gmail.com
